Thang máy bị kẹt, và câu chuyện đụ nhau tập thể. Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy rằng không còn gì nhiều để nói ngoài lời nói của tôi kèm theo một cơn rùng mình đáng kể của cơ thể. Anh khẳng định với cách làm đặc trưng nhất của mình là bắt đầu van xin trìu mến, chuyển sang đe dọa, độc đoán và khi gần thực hiện được mong muốn của mình thì lại kết thúc buồn cười một cách bệnh hoạn. -“- Việc tôi làm chuyện với chồng tôi không khiến anh ghen tị sao? -” Tôi hỏi anh hơi khoa trương, vì tôi biết câu trả lời của anh sẽ như thế nào, đặc biệt là điều gì sẽ phù hợp vào thời điểm đó, mặc dù bản thân câu hỏi cũng vậy. có giọng điệu bệnh hoạn của sự ngây thơ giả tạo mà tôi sử dụng. -“- Không.